Thủ tướng Israel Netanyahu và Bộ trưởng quốc phòng Beni Gantz đã không tham dự Lễ duyệt binh Chiến thắng tại Moscow với 2 lý do chính yếu “tình hình liên quan tới virus corona và bối cảnh chính trị tại Israel cần những nỗ lực của các chính trị gia nhằm tổ chức hoạt động của chính phủ”.
Tuy nhiên đại dịch CoViD-19 và các vấn đề chính trị nội bộ có thể chỉ là bức màn, đằng sau đó là những lý do hết sức nghiêm trọng: Xác suất nổ ra cuộc chiến tranh quy mô toàn diện giữa Ai Cập và Thổ Nhĩ Kỳ trên lãnh thổ Libya đang gia tăng từng ngày.
Mặc dù Mỹ chưa can dự vào cuộc chiến uỷ nhiệm Libya, nhưng những lực lượng Thổ Nhĩ Kỳ đang đánh bật các lính đánh thuê và tình nguyện đến từ Nga, UAE và Ai Cập tham gia vào cuộc xung đột này.
Theo thông tin của tạp chí Military Watch (Mỹ), người Thổ đã giành lại được ưu thế nhờ các UAV tấn công thế hệ mới mới của mình, chúng gần như đã nghiền nát các binh lính của tướng Haftar.
Trong khi đó, lực lượng không quân của Sisi gồm chủ yếu là các máy bay F-16 già nua, không sở hữu những tên lửa đánh chặn các UAV. Người Mỹ từ lâu đã không cung cấp đạn dược cho Không quân Ai Cập.
Tại Mỹ, người ta không nghi ngờ việc các máy bay tiêm kích MiG-29 sẽ tham chiến với những UAV của Thổ Nhĩ Kỳ, bởi vì ông Sisi không còn gì khác. Bắn hạ UAV bằng những tên lửa tối tân từ tiêm kích Rafale sẽ là quá tốn kém đối với một cuộc chiến uỷ nhiệm.
Liên quan tới các đơn vị bộ binh của GNA và lính đánh thuê Thổ Nhĩ Kỳ, thì theo ý kiến của các phương tiện truyền thông Ai Cập, ông Sisi có thể tung trực thăng tấn công Ka-52 Alligator vào trận. Thậm chí UAE sẵn sàng đổ tiền tài trợ cho cuộc chiến này.
Ưu thế lực lượng tại Libya thuộc về phe Ai Cập, nhưng thất bại của Thổ Nhĩ Kỳ chắc chắn sẽ khiến cho mối quan hệ giữa Moscow và Ankara tại Syria xấu đi. Đồng thời, Washington vẫn thừa nhận GNA, bởi vậy sẽ không để Tripoli thất thủ.
Theo ý kiến của một loạt quan sát viên, các phương tiện truyền thông Israel và một số trang tin tức của Mỹ thân cận với Tel-Aviv ở chừng mực nào đó, đang kích động cuộc xung đột, nhưng chỉ ở mức có thể giúp cho Nhà nước Do Thái tuyên bố chủ quyền đối với 1/3 khu vực Judea và Samaria.
Chiến thắng vô điều kiện của Ai Cập, suy cho cùng, không có lợi cho ông Netanyahu, bất chấp điều đó làm suy yếu Thổ Nhĩ Kỳ.
Về lý tưởng, đất nước Hồi giáo với 100 triệu dân là đối thủ của Israel. Về phần mình, các phương tiện truyền thông Thổ Nhĩ Kỳ (nhất là mang màu sắc đối lập) đưa tin rằng cuộc chiến tranh giữa Cairo và Ankara tại Libya xảy ra sẽ được Tel-Aviv mở tiệc ăn mừng.
Nhưng đó chỉ là tạm thời, bởi vì Ai Cập và Thổ Nhĩ Kỳ được liên kết bằng lịch sử, văn hoá và tôn giáo chung, cũng như có những triển vọng sáng lạn trong việc phối hợp khai thác các mỏ khí trên Địa Trung Hải.
Rõ nhất một điều, thảm hoạ nhân đạo tại Libya là hệ quả của sự tàn phá cùng cực bởi phương Tây mà đứng đầu là Mỹ. Trên các bức tường của những thành phố bị tàn phá ở cả hai phía mặt trận người ta đều viết “Tôi nhớ Muammar Gaddafi và Saddam Hussein”.